Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết.
Sau khi bình tĩnh đánh giá tình hình, vì thương cho con lừa, người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn.
Có lần khi tôi còn nhỏ, cha tôi và tôi đứng xếp hàng để mua vé vào xem xiếc. Cuối cùng chỉ còn một gia đình đứng sắp hàng giữa chúng tôi và quầy bán vé.Gia đình này đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc.
Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó rất tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình.
Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình bị mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó.
Cậu bé 5 tuổi đã khiến nhiều người cảm phục vì tấm lòng dành cho cô em gái bé nhỏ. Câu chuyện của cậu bé khiến tôi nhớ đến câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng.”
Vừa thấy Siêu đi học về, Nhân vội vã hỏi :
- Tớ bị cúm, tiếc quá, ko được coi đá bóng. Kết quả ra sao, lớp mình thắng hay thua ?
- Siêu (la to): Lớp mình thắng 2/1
Từ năm 1920 tại Hà Nội có một trường tư thục mang tên Thăng Long học đến cấp thành chung (tương đương cấp II) đến năm 1935 được mở rộng lên bậc tú tài (tương đương cấp III bây giờ).